Davey đứng dậy, bước đến gần cửa nhựa, không để Bonnie nhìn thấy nét mặt. - Hừm, em có cách suy nghĩ cực đoan quá, Bonnie à. Bởi vì dù sao, số tiền này sẽ thuộc em khi em tròn tuổi trưởng thành. Em có quyền nhận nó.
- Em không quan tâm đến tiền, anh Davey à!
- Vâng, dĩ nhiên.
Davey chìm đắm trong suy nghĩ, cắn các đốt ngón tay.
- Chắc là có cách khác chứ! Phải tìm ra thôi.
- Anh Davey...
- Sao?
- Anh không quan tâm đến tiền chứ?
Davey không trả lời; anh quay lại, bước đến bên Bonnie, mắt sáng rỡ.
- Bonnie này, anh có một sáng kiến. Một sáng kiến rất điên rồ và anh sẽ không giận em nếu em không tán thành.
- Cái gì vậy?
- Em có nhớ những gì em nói với... ở chỗ kia không? Rằng em sẽ tự tử ấy?
- Nhớ...
Bonnie lắc đầu lúng túng.
- Anh định làm gì vậy, anh Davey?
- Dĩ nhiên là mẹ không tin em. Không ai tin khi người khác nói những chuyện như thế. Nhưng nếu bằng một cách nào đó, ta làm cho mẹ em tin rằng em thật sự yêu anh, ý anh muốn nói rằng cuộc hôn nhân này rất quan trọng đối với em...
Bonnie lùi lại, rồi Davey nở một nụ cười trấn an.
- Em này, em hãy hiểu anh cho đúng, mèo con à. Anh đang nói về một kế hoạch, một màn giả vờ, vậy thôi. Nếu mẹ em tin rằng em nói nghiêm túc khi em đòi tự tử, thì mẹ em sẽ đổi ý ngay, đúng không?
- Em nghĩ là vậy. Nhưng ta không thể đánh lừa mẹ một chuyện như thế, anh Davey à.
- Làm được, nếu làm kỹ. Em hãy suy nghĩ một phút. Giả sử em thật sự toan tự sát, không đi quá trớn, nhưng cũng đủ để trông có vẻ thật...
- Nhưng bằng cách nào? Làm sao em có thể làm một chuyện như thế?
- Có rất nhiều cách. Phải, rất nhiều.
Davey đứng dậy, đập hai nắm đấm vào nhau.
- Chẳng hạn như ga. Ý anh nói, ta có thể dàn dựng cảnh giả, như mở vòi ga chẳng hạn...
Davey ngưng nói khi thấy Bonnie tái mét.
- Mèo con, đừng làm bộ mặt như thế. Thôi, không nói nữa vậy...
- Không, anh cứ nói tiếp đi, anh Davey. Em nghe anh mà.
- Hay có lẽ cách tiện nhất là... thuốc độc. Iốt hay cái gì đó đại loại như vậy. Thậm chí sẽ dễ tin hơn nữa, bởi vì trong trường hợp đó, anh sẽ gọi bác sĩ, để rửa ruột cho em và...
- Anh Davey, em không làm như thế nổi!
- Không bắt buộc phải là thuốc độc, ta có thể dùng thứ khác. Ví dụ như thuốc ngủ.
Davey mỉm cười.
- Anh có, Bonnie à, anh có loại thuốc ngủ sẽ không hại em. Em sẽ uống hai viên thôi, liều lượng như thế sẽ không làm em đau nhiều.
Bonnie run rẩy toàn thân. Davey ôm chặt Bonnie vào lòng, để trấn an, rồi nói tiếp.
- Em sẽ viết thư cho mẹ em. Em sẽ nói với mẹ em định làm gì, nhưng anh thì không hay biết gì, em hiểu không? Em sẽ nói rằng em định uống cả một lọ thuốc, nhưng thật ra em chỉ uống vài viên. Rồi, khi mẹ em đến đây, bước qua bộ cửa gỗ đẹp kia... - Em thấy sợ quá, anh ơi. Em thấy sợ quá...
- Anh hứa với em rằng em sẽ không bị sao cả. Chỉ được cái là mẹ em sẽ tin rằng em nói thật khi nói yêu anh. Em yêu anh thật tình đến mức đó mà, phải không?
- Ồ! Có! Ồ, em rất yêu anh! Bonnie đam mê nói rồi hôn cái miệng xinh đẹp của chàng.
° °
Buổi chiều, Bonnie viết thư dưới sự hướng dẫn của Davey. Nội dung ngắn gọn, xúc động và dứt khoát. Bonnie thảo bản nháp đầu tiên theo giọng điệu buộc tội. Davey bắt Bonnie viết lại; nội dung cuối cùng đượm vẻ buồn bã và tha thứ. Davey mỉm cười khi dán phong bì, rồi chạy đi bỏ thùng thư ở góc đường.
Davey và Bonnie chờ đến chiều hôm sau để thực hiện kế hoạch. Lúc ba giờ, tiếng chuông điện thoại ré tai vang lên, nhưng Davey không cho Bonnie nhấc máy.
- Chắc là mẹ em, Davey nói. Có lẽ mẹ em đã nhận thư rồi và gọi điện thoại cho em. Cứ để chuông reng. Như vậy tốt hơn.
Hai người để chuông reng khoảng một chục tiếng. Rồi Bonnie rung rẩy đi tìm lọ thuốc ngủ trong tủ thuốc, mang ra phòng khách. Davey định lấy lọ thuốc, nhưng rồi dừng tay.
- Nên để em tự làm, Davey nói. Em hãy lấy ba… không bốn viên.
- Anh có chắc là không nguy hiểm không?
- Chắc chắn. Ít nhất phải một chục viên mới có hại. Mà anh sẽ gọi bác sĩ nhanh mà. Em cứ tin anh, mèo con của anh à.
- Em tin anh.
Bonnie lấy bốn viên thuốc cho vào lòng bàn tay. Rồi Bonnie đi lấy một ly nước, trở ra đi-văng.
- Anh Davey ơi, Bonnie nói.
- Gì hả mèo con?
- Anh hôn em đi.
Davey hôn nàng. Rồi Bonnie uống từng viên thuốc một.
Gần nửa tiếng trôi qua trước khi Bonnie cảm thấy buồn ngủ. Davey đề nghị Bonnie vào phòng nằm. Bonnie nghe lời, lấy lọ thuốc gần hết, đi vào phòng. Mười phút sau Bonnie đã ngủ. Davey gọi nàng, nhưng Bonnie không động đậy. Davey lấy áo khoác, xuống đường. Ở tiệm thực phẩm nơi góc đường, Davey mua thuốc hút, sữa, bánh mì. Qua kính tiệm, Davey canh chừng lối vào nhà, hy vọng thấy mẹ của Bonnie đến. Nhưng không thấy ai cả.
Davey trở về nhà mở cửa abs ra, gọi Bonnie thật lớn tiếng. Nàng ngủ say. Davey tự hỏi không biết có nên thay đổi kế hoạch, gọi điện thoại cho bà Daniels để bày tỏ nỗi lo âu, thúc bà tự mình đến xem hậu quả của sự cứng đầu của bà. Nhưng nếu lỡ bà không nhận thư? Hay, nếu có nhận, lỡ bà không chịu tin? Davey định nhấc Ống nghe điện thoại, thì nghe tiếng chân bước ngoài cầu thang. Rồi tiếng gõ cửa nóng nảy.
Davey mở cửa và buộc phải nén một nụ cười đắc thắng. Chính bà mẹ của Bonnie, tóc tai bù xù, hoảng sợ, đúng như Davey đã mong.