- Sao vậy? Có chuyện gì?
Bà giận dữ liếc nhìn Davey, rồi lục trong túi áo bành tô, vứt lá thư cho Davey, rồi không nói tiếng nào chạy vào phòng đóng cửa gỗ lại. Một hồi sau, bà hét lên. Tiếng hét đau đớn, quá khủng khiếp và kéo dài lâu đến nỗi Davey giật mình, mặc dù đã biết trước. Davey lao đến cửa phòng, thấy Bonnie nằm trong tay mẹ.
- Nó chết mất rồi! Bà gào lên.
- Bonnie chết rồi! Nó chết rồi! Chết!
- Không thể được, Davey đáp. Bonnie không thể chết được!
Davey chụp lấy lọ thuốc trên bàn kê ở đầu giường, nhìn nhãn lọ với nỗi sửng sốt y như thật và nói:
- Bác sĩ. Con sẽ đi gọi bác sĩ.
Bà mẹ vùi mặt vào ngực Bonnie; bà rên, bà khóc để tỏ nỗi đau lòng. Davey chạy ra điện thoại; ngón tay hầu như cứng đờ khi quay số. Giọng Davey vỡ ra khi yêu cầu xe cứu thương. Tự Davey khâm phục sự liều lĩnh của mình. Khi bỏ ống nghe trở xuống, Davey nhìn thấy người đàn bà ở ngưỡng cửa abs. - Trễ quá, bà buồn rầu nói. Anh ra tay quá trễ...
- Chính tại bà! Davey nói với sự giận dữ trung thực. Chính bà đã dồn Bonnie đến nông nỗi này. Phải chi bà để em Bonnie được yên...
- Không phải tôi. Mà là anh. Bonnie làm thế vì anh.
- Kìa, Bonnie không chết mà!
Davey xô bà để vào phòng, bế Bonnie lên, xoa cổ tay vợ.
- Mèo con, dậy đi. Tỉnh lại đi em, ổn cả mà. Tỉnh lại đi mèo con.
Trong vòng tay Davey, Bonnie mềm nhũn và không phản ứng.
- Bonnie ơi, bây giờ em hãy tỉnh lại đi, Davey nói.
Đầu Bonnie lắc lư, rồi ngã vào Davey.
- Dậy đi em, Davey hoảng sợ nói lại.
Trời ơi, bây giờ hết rồi mà. Em phải dậy chứ.
Davey kéo một mí mắt lên, con ngươi lộn lại. Con mắt trơ trơ, vô hồn khiến Davey khiếp sợ. Davey kê miệng mình gần miệng Bonnie. Anh không cảm thấy gì cả. Không có cử động nào của cơ bắp, không có hơi ấm, không thấy hơi thở.
- Bonnie! Davey hét lên. Bonnie, em có chịu dậy chưa? Dậy đi!
- Để nó yên! Bà mẹ nói. Đến bây giờ anh cũng chưa chịu để nó yên sao?
- Bonnie không thể chết được. Trong lọ không có nhiều viên, Bonnie không thể uống nhiều được...
- Bonnie không cần uống nhiều. Vì nó bị tim. Nó chẳng cần uống nhiều...
- Bà nói gì?
- Bonnie từng bị thấp khớp lúc mười bốn tuổi. Từ đó tim luôn rất yếu.
Davey nhìn cái miệng xệ, tay mềm, đôi mắt mà không một lời năn nỉ nào có thể bắt phải mở ra được.
- Anh xin em, Bonnie ơi. Em phải tỉnh lại...
Rồi một tiếng sau, cả sau khi bác sĩ đi theo xe cứu thương đã nói lời phán cuối cùng, cả sau khi tấm vải đã che trên gương mặt còn xấu đi hơn trong cái chết, Davey vẫn còn năn nỉ khẽ:
- Bonnie ơi... Bonnie, dậy đi em.
° °
Bức thư đến một tháng sau đám tang. Davey đọc nội dung ngắn ngủi, cố tìm hiểu xem lời mời gọn gàng đó có nghĩa là gì.
Ông Snowden kính mến,
Xin mời ông đến dự cuộc họp ở văn phòng luật sư của tôi, Hallman và Wilcox, 70 WaLl Street, ngày 3 tháng tư, lúc mười giờ ba mươi.
Sự phỏng đoán đầu tiên của Davey là người ta muốn hại anh, một kiểu hại hợp pháp mà anh sẽ bất lực không làm gì để chống lại nổi. Nhưng bà già có thể làm gì? Bonnie đã chết rồi. Suy nghĩ thứ nhì của anh, rằng người ta sợ anh có đòi hỏi gì đối với khoản thừa kế của Bonnie, thì không hợp lý lắm. Davey đã nghiên cứu thật kỹ càng vấn đề này với luật sư Hellinger và Dowes, và luật sư đã khẳng định rằng Davey không có quyền gì đối với khoản thừa kế.
Thứ tư ngày 3 tháng tư, Davey mặc bộ vét đẹp nhất, kêu taxi đi đến văn phòng luật sư. Như Davey dự kiến trước, đó là những văn phòng rộng lớn, nhưng trang bị khiêm tốn. Ông Walter Hallman, đầu hói, bụng bự, rất lịch thiệp, ra đón Davey.
- Đi ngả này, ông Snowden à, bà Daniels đang ngồi trong văn phòng tôi và chờ anh.
- Có chuyện gì vậy? Davey căng thẳng hỏi. Tôi bị kiện à?
- Bị kiện hả?
- Không hề có chuyện đó.
Hallman cười khẽ.
Luật sư mời Davey vào. Mẹ của Bonnie ngồi trong ghế bành da ngay cạnh cánh cửa nhựa, vẫn mặc đồ tang. - Mời anh vào, anh Snowden à, bà nói bằng một giọng mệt mỏi. Sẽ nhanh thôi mà.
Luật sư ngồi sau bàn viết. Davey ngồi trên đi-văng, hai tay để trên đầu gối.
- Tôi không biết anh có tò mò về khoản thừa kế của con gái tôi không? bà Daniels hỏi. Nếu anh chưa biết, thì con gái tôi chỉ được hưởng khoản thừa kế của ông chồng quá cố của tôi khi được hai mươi mốt tuổi. Do con gái tôi đã mất, thì khoản thừa kế này đương nhiên thuộc về tôi. Nên anh cũng thấy là không nên trông mong gì.
- Tôi không hề trông mong gì cả, Davey bực bội nói.
- Anh tử tế quá. Tôi cũng biết thế mà. Tuy nhiên, anh Snowden à, việc anh đã cưới con gái tôi khiến tôi có một số... nghĩa vụ. Bởi vì dù tôi có thích hay không, và xin nói thật là tôi không hề thích, thì anh vẫn là con rể của tôi. Nhưng tôi nghĩ lại là nên có một cái gì đó đối với anh.