- Cháu không hiểu bác muốn nói gì. Chuyện này không giải thích được.
- Bonnie xấu hoắc! Bà đột ngột nói. Anh có mù không? Bonnie xấu xí! Tại sao một anh chàng đẹp trai như anh lại muốn cưới một cô gái xấu xí như con gái tôi? Bộ anh tưởng tôi ngu hả?
Bonnie che mặt lại, còn Davey nuốt nước miếng.
- Cháu yêu Bonnie, vậy thôi. Tụi cháu đã cưới nhau rồi có cửa abs làm chứng và bác không thể làm gì được. Bà đứng dậy.
- Anh Snowden à, anh rất đẹp trai, nhưng anh không dược thông minh lắm. Tôi có thể làm rất nhiều việc. Tôi sẽ cho hủy cuộc hôn nhân này ngay lập tức.
- Tụi cháu sẽ không chịu, thưa bác.
Bà phản đối.
- Anh không thể làm gì để chống lại tôi, khi con gái tôi chưa đến tuổi thành niên. Đến lúc đó... ôi, thì đến lúc rồi xem.
Bà chạm nhẹ vai Bonnie.
- Bonnie à, bây giờ mẹ về nhà, và mẹ muốn con về nhà theo mẹ.
- Không!
- Con đừng làm cho sự việc nghiêm trọng thêm.
- Không, - cô gái khóc lóc. Anh Davey, anh hãy nói với mẹ rằng em không muốn đi...
- Bác đã nghe Bonnie nói rồi đó.
- Vâng, tôi nghe.
- Bonnie à, con sẽ hối hận, con hãy nhớ lời mẹ nói.
- Mẹ ơi, con không thể sống thiếu anh Davey! Nếu mẹ chia lìa tụi con, con sẽ không bao giờ tha thứ cho mẹ.
- Rồi con sẽ quên, Bonnie à.
- Con sẽ tự tử! Mẹ nghe không? Con sẽ tự tử nếu mẹ làm thế.
Bà Daniels có vẻ buồn, nhưng vẫn kiên quyết.
- Con đừng nói bậy. Trái tim không bao giờ vỡ ra như thế, mà trái tim chỉ khô héo đi thôi. Chính là điều mẹ muốn tránh cho con.
- Con không nói đùa, Bonnie hét lên. Con sẽ tự tử. Con sẽ tự tử!
Bà thương hại nhìn con gái, rồi mở cửa nhựa ra. Trong lò sưởi có một ngọn lửa nhỏ đột ngột cháy lên nhưng rồi tắt ngay trên củi đen. ° ° °
Davey và Bonnie rời khỏi ngôi nhà cũ sáng hôm sau lúc mười giờ, đi thành phố. Davey xấu hổ khi cho nàng xem chỗ ở khiêm tốn gồm hai phòng của anh, trong một khu nghèo. Quá khác biệt với ngôi nhà lộng lẫy của dòng họ Daniels! Bonnie nhìn những căn phòng nhỏ tồi tàn với một nụ cười thản nhiên dũng cảm, nhưng những gợi ý của Bonnie để làm cho căn hộ ấm cúng hơn nghe không thuyết phục lắm. Chỉ đến tối hai người mới quên đi nơi đang ở và lại cảm thấy hạnh phúc và an toàn.
- Anh Davey ơi, Bonnie nói khẽ. Rồi mình sẽ ra sao? Mẹ có thể làm như mẹ nói không?
- Anh không biết. Phải hỏi ý kiến luật sư.
- Nhưng nếu mẹ làm được thì sao? Em sẽ không đủ sức để chịu nổi đâu, anh Davey à.
- Em đừng lo. Em có con ách chủ bài, mèo con của anh à, và đó mới chính là điều quan trọng. Mẹ em rất thương em. Mẹ sẽ không bao giờ muốn hại em.
Sau một hồi im lặng, Bonnie hỏi:
- Anh Davey này, anh hãy nói thật với em. Anh có thấy em xấu không?
- Anh thấy em rất đẹp, Davey trả lời.
Bonnie ngủ trước, rồi Davey đốt điếu thuốc, đăm chiêu hút, mắt nhìn trần nhà.
Ngày hôm sau, Davey đến văn phòng luật sư Hellinger và Dowes, nơi cha của một người bạn học cũ làm nhân viên. Davey vắng mặt suốt buổi sáng và khi về, thấy Bonnie đang lo lắng chờ đợi. Kết quả rất buồn.
- Không ổn rồi. Luật sự nói rằng mẹ em có thể gây khó khăn cho ta rất nhiều. Nếu mẹ em cương quyết kiện anh, thì anh có thể bị tù vì đã bắt cóc em. Mèo con ơi, dường như không có lối thoát.
- Ồ! không thể như thế, anh Davey ơi. Hay anh đi nói chuyện với mẹ...?