- Đừng, anh Davey!
- Thôi đi! Tại sao cửa ABS bị khoá kín? Chắc là trong đó phải có cái gì quý báu lắm. Davey liếm môi; mắt anh sáng lên không chỉ vì thích thú tò mò.
- Này, làm sao em biết được. Lỡ trong đó có tiền. Rốt cuộc, ba em đã để lại nhà cho em mà, đúng không? Nếu trong nhà có một cái gì đó quý giá, thì đó là của em.
- Anh Davey, anh đã hứa với em là sẽ không nói đến chuyện tiền.
- Anh không nói về tiền của mẹ em...
- Nhưng nhà chưa thật sự là của em. Chưa hẳn của em. Phải chờ đến lúc em hai mươi mốt tuổi, mà còn đến bốn năm nữa...
- Em đừng có nguyên tắc như thế.
- Anh Davey...
Davey mỉm cười, nhưng không có tác dụng gì trong bóng tối. Thế là Davey cười thành tiếng, rồi choàng tay quanh hai vai mảnh khảnh của cô gái.
- Được rồi, nếu nghĩ vậy. Dù sao ta còn thời gian mà.
Davey định hôn cô, nhưng Bonnie vùng ra.
- Trở xuống nhà đi anh Davey, nhé?
Cả hai trở xuống dưới. Bằng những động tác trịnh trọng, Davey kéo những tấm vải dính bụi phủ bàn ghế phòng khách. Rồi anh chạy xuống tầng hầm, ôm một bó củi lên. Davey lớn lên ở thành thị, chàng tỏ vẻ cực nhọc mới đốt được lửa trong lò sưỡi khổng lồ. Hai người kéo ghế dài lại gần đống lửa, ôm nhau nằm trên đó. Đèn tắt hết, cả hai mơ mộng nhìn ngọn lửa nhảy nhót, rồi Bonnie thiếp đi trên ngực Davey.
- Mèo con của anh, Davey nói khẽ. Đến giờ đi ngủ rồi.
Davey định lay Bonnie để đánh thức cô, thì tiếng lốp xe kêu rít trên sỏi làm Bonnie tỉnh dậy. Hai chùm đèn pha xe rọi sáng các cửa nhựa sổ trước nhà, tạo thành những bóng đen to lớn trong phòng. - Chết rồi! Davey lầm bầm. Có người đến.
Xe dừng ở lối đi. Davey và Bonnie nghe tiếng cửa xe đóng lại. Bonnie lật đật đứng dậy, kéo quần áo cho thẳng thắn , chạy ra cửa sổ rồi nín thở.
- Mẹ đến!
Bàn tay đeo găng của người mới đến đẩy mạnh cánh cửa vào không được khóa. Mẹ của Bonnie đứng ở ngưỡng cửa, như pho tượng phục thù và đôi mắt lanh lợi đã đánh giá xong tình hình. Trông bà uy nghi chỉ nhờ cơn giận, bởi vì bà rất thấp, khá mập và dường như ăn mặc rất vội vàng, tuy không quên những món phụ trợ cần thiết: nữ trang ở cổ và tay, khăn choàng lông thú trên vai. Bằng ba bước, bà đến gần con gái và nắm lấy cánh tay cô.
- Mẹ! Bonnie ấp úng. Không có gì đâu...
- Không có gì thật sao?
Bà rất giận dữ. Bà chuyển cơn giận sang Davey. Chàng trai đang lúng túng đứng trước đám lửa sắp tắt.
- Chắc anh là Davey Snowden. Tôi có nghe nói về anh, anh Snowden à. Ơn Chúa, tôi đã nảy ra ý ghé đây khi không thấy Bonnie về nhà và...
- Mẹ lầm rồi! Anh Davey, anh nói với mẹ đi!
Davey có động tác mơ hồ.
- Thưa bác Daniels, cháu..
- Khỏi nói. Tôi hiểu hết rồi. Tôi đã e sẽ có chuyện như thế này xảy ra từ khi thấy Bonnie kể về anh trong những lá thư viết từ trường về.
Bà đẩy cô con gái đi trước mình.
- Bonnie, con lấy đồ đi. Ta về nhà.
- Thưa bác Daniels!...
Bà tức giận nhìn chàng trai.
- Thưa bác, tụi cháu đã cưới nhau rồi ạ.
Bà nới lỏng tay hơn, nhưng vẫn không thả cánh tay Bonnie. Bà sửng sốt nhìn chàng trai gầy nhom đứng trước cánh cửa gỗ, không còn tự tin nữa, rồi nhìn cô con gái có nét mặt mệt mỏi, môi mím chặt. - Đúng, Bonnie nói khẽ. Tụi con đã cưới nhau hồi chiều nay ở Elkton.
- Làm sao có chuyện đó được! Con chưa đủ tuổi.
- Ở Elkton thì được, mẹ à. Chỉ cần đủ mười bảy tuổi. Davey và con đã cưới nhau; mẹ không thể đối xử với tụi con như thế.
Dường như chính Bonnie cũng sửng sốt vì đã dám cãi lại mẹ:
- Mẹ ơi, con xin mẹ, mẹ hãy hiểu cho tụi con.
- Ồ! Mẹ hiểu rất rõ.
Bà thả cánh tay con gái ra rồi bước đến chàng trai nói lạnh lùng:
- Khi bằng tuổi anh, tôi đã từng phải đối phó với khoảng một chục Davey. Mọi anh chàng đẹp trai đều cho rằng tôi là hoa hậu, bất chấp nước da xám xịt và những cái răng mọc lệch của tôi.
Bà ngã sụp xuống ghế ngồi, để bàn tay đeo găng lên má.
- Ôi! Bonnie, tội nghiệp Bonnie của mẹ.
Davey tằng hắng.
- Đây là chuyện khác, cháu yêu Bonnie thưa bác.
Bà Daniels lấy tay che mắt rồi nói:
- Chắc là cậu không có tiền.
- Kìa mẹ! Bonnie nói.
- Không có, Davey trả lời. Ba mẹ cháu là dân nhập cư. Ba cháu đã làm việc đến chết trong một đội công nhân xe lửa. Mẹ cháu còn sống, nhưng cháu cũng không biết mẹ hiện đang ở đâu.
Davey đứng thẳng người, lấy một tư thế vừa trang nghiêm vừa dũng cảm.