- Chào, hắn trả lời rồi bước ra qua cửa gỗ đẹp sau nhà và biến mất vào bóng tối.
- Anh... Stella bắt đầu nói từ từ sau khi hắn đã đi, ngày mai em muốn...
Emery đã quay đi không nhìn vợ. Có lẽ anh giả vờ như đã không để ý đến con dao, hoặc có thể anh muốn làm Stella nghĩ rằng con dao không hề có nghĩa gì đối với anh.
- Ngày mai, Emery nói, anh sẽ dậy khoảng bốn giờ sáng, anh sẽ lấy xe tải nhẹ mang đào đến nhà máy đồ hộp. Rồi anh sẽ về kịp để thực hiện một ngày làm việc trọn vẹn.
- Em muốn đi theo anh, Stella nói.
- Để làm gì?
- Em muốn anh bỏ em ở khách sạn. Ớ thành phố. Em muốn ở lại khách sạn cho đến khi người đàn ông kia đi.
- Em lại nói chuyện đó nữa à? Emery nói nhưng cố ý không nhìn vợ.
- Anh ơi...
- Hắn đã làm gì nào? Em nói cho anh biết đi. Đi! nói đi... hắn đã đi cả ngày cùng anh và hắn làm việc tốt. Anh cần hắn và anh muốn hắn ở lại. Hắn đã làm gì nào? Hắn đã nói gì em? Hắn đã làm gì em?
- Hắn có con dao, Stella thốt ra.
Stella đã chạm vào một điểm tế nhị, Stella chạm tự ái của Emery bằng cách nhắc rằng con dao cũng đã làm cho anh lo lắng. Nhưng đó là một sai lầm. Stella nhận ra ngay. Emery quay sang vợ, vẻ mặt tức giận.
- Được rồi, anh sẽ đưa em lên thành phố. Em sẽ được ở lại khách sạn. Anh và hắn cần em ở đây để nấu ăn, nhưng em không thèm quan tâm. Ta cũng cần đến số tiền mà vụ đào sẽ mang lại, nhưng em sẽ đi tiêu xài một cách ngu xuẩn ở khách sạn.. Em cứ nói thẳng với anh rằng lỗi tại anh, rằng anh không phải là người chủ nông trang giỏi, rằng anh kiếm không đủ tiền! Và em cũng đừng quên nói với anh rằng anh không đủ sức bảo vệ vợ anh.
Emery đang ứa nước mắt, và khi Stella thấy những giọt lệ đó, cô vòng tay ôm cổ chồng, hôn anh nhiều lần. Stella cố nói bằng lời rằng anh là một người tốt, một người chồng tốt, một người bảo vệ tốt, rằng cô tin anh. Và điều quan trọng trên hết, rằng cô yêu anh... cho dù bất cứ chuyện gì có thể xảy ra.
° °
Khi đồng hồ báo thức reng, Emery lẳng lặng dậy, thay đồ trong bóng tối. Stella nghe tiếng chồng bước ra khỏi phòng, băng qua nhà bếp, ra ngoài bằng cửa nhựa đẹp phía sau. Cuối cùng có tiếng động cơ xe tải nhẹ đang nổ máy. Xe tải nhẹ chạy ngược lại lối đi, sang số trên con đường lớn, rồi tiếng ồn mất dần để nhường chỗ cho im lặng. Stella nằm trong bóng tối suốt một hồi lâu, cố không nghĩ rằng hiện cô đang ở một mình cùng Jesse. Stella cố gắng nghĩ đến chuyện khác, chẳng hạn như bộ đồ gỗ hai vợ chồng sẽ sắm được sau vụ thu hoạch đào. Khi ánh sáng ban ngày bắt đầu xuất hiện, Stella tưởng tượng bộ đồ gỗ nằm trong phòng và tự nhủ rằng nó thật là đẹp.
Đã hơn năm giờ sáng khi Stella rời giường, thay đồ, xuống bếp chuẩn bị bữa ăn sáng. Emery sẽ về khoảng sáu giờ. Stella quyết định làm bánh. Đó là bữa ăn sáng khoái khẩu của Emery và sẽ rất tốt đối với ngày làm việc đang chờ đợi anh.
Stella không nghe tiếng Jesse, khi hắn bước vào qua cửa abs không khoá phía sau lưng Stella. Hắn cố tình ho để báo trước cho Stella. Khi Stella quay lại, hắn đang đứng tựa vào tủ lạnh, quan sát cô. - Chào, Stella vội vàng nói.
Hắn không trả lời. Hắn vẫn chưa cạo râu, nên lông tóc hắn dài và rậm hơn bao giờ hết. Cái khối đen quanh mặt hắn làm mắt hắn có vẻ sáng hơn nhiều, gần như không màu, do tương phản.
- Bữa ăn sáng chưa xong, Stella nói.
- Tôi biết. Emery vẫn chưa về.
Vậy là hắn biết. Tất nhiên là Emery đã nói với hắn về kế hoạch của anh. Nhưng hắn có biết nhà máy đồ hộp nằm cách bao xa, hoặc mấy giờ thì Emery sẽ về? Stella chống lại nỗi khiếp sợ đang bao trùm làm nghẹt thở. Bằng cách này hay cách khác, Stella biết rằng cô không được để lộ cho gã đàn ông này biết cô đang sợ hãi đến mức nào.
* Mời đọc tiếp : Phía sau cánh cửa - Truyện ma kinh dị - Phần 18