Stella giật mình khi nghe tên mình từ miệng gã đàn ông. Hắn đã cố ý dùng kiểu nói thân mật. Trước khi kịp hoàn hồn, Stella đã bước xa hắn khoảng nửa bước, tiến gần đến cánh cửa gỗ đẹp sau lưng. - Điều gì làm anh nghĩ tôi sợ anh?
- Khi cô nhìn tôi, tôi thấy được máu rút đi khỏi má cô, mặt cô tái đi. Có nghĩa cô sợ.
- Thật là vô duyên, Stella nói và cố gắng mỉm cười.
Nhưng kiểu cách hắn mỉm cười đáp lại cho Stella biết rằng lời phản đối là vô ích. Nói láo với hắn không được gì.
- Nếu chỉ có nhìn anh thôi mà tôi lại sợ, Stella nói tiếp với sự dạn dĩ đột ngột, thì tại sao anh không nói cho tôi biết xem trong anh có điều gì làm tôi sợ?
- Tôi không biết, gã đàn ông trả lời giả vờ vô tư - nhưng hắn trong tư thế thủ.
- Anh nói láo. Tại sao anh đã dừng lại đây? Anh đâu có thích thú gì chuyện hái đào.
Một nụ cười rộng lớn đột nhiên sáng lên trên gương mặt gã đàn ông. Nhưng theo một cách, nụ cười đó lại làm nổi bật sự dị dạng của gương mặt. Trông hắn gần như một con quỷ xấu xí. Quỷ quyệt hiện lên sau cánh cửa nhựa đẹp. - Cô có muốn tôi nói cho cô nghe không?
- Có, Stella trả lời bằng một giọng cương quyết, tôi muốn anh nói.
- Bởi vì tôi nhìn thấy, thậm chí đã thấy từ ngoài đường, rằng cô không muốn tôi dừng lại, bởi vì cô sợ tôi.
Nếu hắn đã cố ý tìm một cái gì đó để cho Stella có thể hoảng sợ trở lại, có thể hoá đá đi vì hoảng hốt, thì hắn không thể tìm điều gì hay hơn câu này. Stella không còn khả năng giấu giếm hắn nỗi sợ hãi của mình, cô biết rằng nét mặt làm lộ mình, rằng gã đàn ông không thể không thấy Stella đang run rẩy toàn thân.
- Nhưng để làm gì? Stella hỏi lại không còn quan tâm đến giọng nói sợ hãi nữa. Tại sao anh lại muốn làm tôi sợ?
Gã đàn ông bước lại gần Stella thêm hai bước, mỉm cười khi thấy cô không còn khả năng tránh xa hắn.
- Bởi vì tính tôi thế, Stella à, hắn nói. Tôi thích thế. Bộ cô nhìn tôi thôi, cũng không đủ để hiểu sao? Người ta luôn sợ tôi. Nhất là phụ nữ. Có những thằng được phụ nữ mời mọc, và bọn chúng thích thế. Những thằng đó thích được mời mọc. Bọn chúng cảm thấy sướng. Nhưng tôi, thì người ta không mời. Cái tôi đạt được từ phụ nữ, là điều hoàn toàn ngược lại. Phụ nữ nói với tôi: "Đừng đến gần tôi." Giống như cô vậy, Stella à. Xưa kia tôi không thích thế. Nhưng rồi tôi đã làm cho một người phụ nữ phải hối hận vì đã nói câu đó.
Stella nghe hắn, nhưng lời nói của hắn không hề có ý nghĩa. Stella muốn hét lên, nhưng không có ai để nghe tiếng hét của cô. Stella muốn bỏ chạy, nhưng không có nơi nào để đi. Thậm chí nước mắt cũng có thể làm cho Stella cảm thấy nhẹ hơn, làm cho thân thể đỡ cứng đờ, nhưng Stella không khóc nổi. Stella chỉ có thể đứng đó và để cho gã đàn ông nhìn cô bằng cặp mát nhợt nhạt kỳ lạ, cười khẩy bằng cái miệng méo.
- Được rồi, cứ cho là tôi sợ anh... Stella bất đầu nói.
- Cô cứ gọi tôi là Jesse, hắn nói.
- Không... tại sao tôi lại?...
Mắt gã đàn ông như thôi miên cô. Mắt trống rỗng đến nỗi chỉ nhìn vào thôi, Stella có cảm giác như là một vực thẳm không đáy. Nỗi sợ của Stella chuyển thành sự chóng mặt.
- Cứ gọi tôi là Jesse, hắn lập lại.
- Được rồi... anh Jesse.
Stella cố không nói gì, cố rút tên hắn trở về cổ họng như thể đó là một lời cấm đoán. Nhưng Stella vẫn nói ra, và nó làm bỏng môi cô khi cô phát âm, nhưng đúng lúc đó chiếc xe tải nhẹ ồn ào rẽ vào lối đi, phá vỡ bầu im lặng lẫn sự mê hoặc kia. Tay giúp việc bước xa khỏi Stella, miệng vẫn mỉm cười, rồi ra bàn ngồi. Emery vào từ cửa abs đẹp phía sau, mừng rỡ và phấn khởi. Thậm chí có lẽ anh không hề để ý thấy rằng Jesse đang có mặt trong bếp. - "Chất lượng tuyệt hảo", họ bảo anh thế, Emery hài lòng nói. Em nghĩ sao? Đào của anh là chất lượng tuyệt hảo.
Emery bước ra bồn rửa chén để rửa tay. Rồi anh trở ra bàn ngồi cạnh Jesse. "Bây giờ ta chỉ còn mỗi việc hái những quả còn trên cây."
* Mời đọc tiếp : Phía sau cánh cửa - Truyện ma kinh dị - Phần 19