- Muốn lấy trộm một cái gì đó, thì đời nào tôi lại công khai như thế. Còn anh? Mà ai lại thèm đi ăn trộm một đống sắt vụn?
- Tôi chưa bao giờ nói anh định trộm gì...
Slater rút bóp tiền ra, lấy vài tờ giấy bạc. Bây giờ, mỗi hành vi, mỗi từ mà Slater thốt ra làm gia tăng sự khoan khoái trong lòng. Trước kia, chưa bao giờ Slater dám đút lót hối lộ ai. Slater đưa hai tờ mười đô-la.
Gã đàn ông mặc vét da đút vào túi, mỉm cười, và đột nhiên có vẻ sẵn sàng phục vụ Slater.
- Bộ áo giáp trong văn phòng tôi, ở cuối hành lang ngay sát cánh cửa gỗ đẹp. Tôi cần người của anh để mang đến đó một cái thùng. Cái thùng kia rất được. Bộ áo giáp không được tháo ra, mà phải đặt kỹ vào trong thùng. Rõ chưa? Gã đàn ông mặc vét da gật đầu.
- Không được tháo bất cứ chi nào của bộ áo giáp, nếu không nó sẽ bị hư, anh hiểu rõ chứ?
- Đồng ý, chúng tôi sẽ để y nguyên.
- Bộ áo giáp đã dược hàn và gia cố bằng chì. Anh hãy cho nó vào thùng, nằm ngửa.
- Hiểu rồi.
Slater nhìn đồng hồ.
- Bây giờ là hai giờ rưỡi. Có việc cần phải thực hiện đối với bộ áo giáp trước khi mang nó đi, và tôi muốn tự tay mình làm. Tôi sẽ làm xong trước bốn giờ vài phút. Anh có thể cho giở bộ áo giáp cuối cùng hết, như vậy cũng tiện hơn để anh giao về nhà tôi, trên đường về kho bãi. Địa chỉ tôi đây.
Slater đưa một tờ giấy cho gã đàn ông mặc vét da.
Hắn đọc kỹ, rồi cất vào túi. Rồi hắn gọi gã đàn ông mập mũi khoằm. Cả hai, Slater đi theo sau, khiêng cái thùng có hình dạng gần giống quan tài, đặt xuống sàn phòng làm việc. Slater chỉ bộ áo giáp, lập lại:
- Trước bốn giờ một tí bộ áo giáp sẽ sẵn sàng để mang đi.
- Rõ, gã đàn ông mặc áo da nói.
Khi còn lại một mình trong văn phòng, Slater bắt tay vào công việc khó nhọc là mặc vào người bộ complê thép nặng gần 150 ký này. Vào thời xưa, đã có nhiều tay hậu cần hăng hái giúp đỡ; nhưng cảm giác hùng mạnh da diết và bất khả chiến bại mà Slater sắp có được bù lại sự khổ nhọc khi phải làm công việc đó một mình.
Tất nhiên là trước tiên Slater phải tháo hoàn toàn bộ áo giáp. Slater đặt nằm xuống đất tấm ngực và tấm lưng đã nối sẵn với nhau, gỡ chỗ cài ở vai ra, rồi bò chui vào, thò đầu qua cổ áo giáp. Slater cực nhọc đứng dậy. Run rẩy do hấp tấp, Slater cài nhanh những phần che bụng và bẹn. Rồi Slater cài phần đùi trước và sau.
Sau cùng hết, Slater xỏ xà cạp và giáp che thân. Slater đau đớn nỗ lực để đụng được lưng bằng cách thò cánh tay qua vai để kiểm tra xem tấm che lưng và che bụng có nằm đúng chỗ không. Slater phải ngưng tay nhiều lần để cho hai cánh tay đau nghỉ mệt và thở một chút. Slater muốn nghẹt thở vì nóng nực, thân thể ông như phình lên trong cái vỏ bọc sắt. Chỉ ý nghĩ mình có thể thất bại cũng đủ làm cho Slater hoảng hốt lên. Slater cần phải được che chắn hoàn toàn, để không một phần thân thể nào có thể bị Scudmore đánh - và cũng để đám khuân vác không nghi ngờ gì khi cho bộ áo giáp lên xe tải.
Slater vật lộn mãi và rốt cuộc cũng cài được cái móc cuối cùng của mảnh áo giáp che thân.
Chỉ còn đội lên đầu cái mũ chiến vĩ đại có mõ như mõ chó dữ, gắn những tấm to bảo vệ cùi chỏ và sau cùng hết là xỏ bao tay vào - thao tác này là cuối cùng hết, bởi vì Slater phải để các ngón tay tự do để làm những thao tác trước.
Lúc định cầm mũ lên, thì Slater nhớ ra là phải gọi điện thoại về cho Selma. Slater bước nặng nề trong văn phòng, ở mỗi bước hai cái chân bọc sắt cứ rơi xuống nền như hai khối gang. Slater đặt mũ chiến xuống bàn, cầm ống nghe lên:
- Selma ơi, hãy nghe anh thật kỹ.
- Cái gì?
- Hãy nghe anh thật kỹ, và nhớ đừng ngắt lời anh.
- Thì anh nói đi!
- Đại tá de Kalb đã ban cho anh một vinh dự lớn là tặng cho anh món quà trước khi qua đời. Một bộ áo giáp nguyên vẹn. Anh sẽ cho gửi về nhà. Bộ áo giáp sẽ đến nhà vào lúc khoảng bốn giờ rưỡi.
- Không được! Em không muốn có cái đó trong nhà...
Cả phòng rung lên khi Slater giậm chân thép xuống sàn.
- Em sẽ nhận bộ áo giáp Selma à, nếu không, em sẽ phải hối hận đấy. Rõ chưa?
- Anh Morris!
- Bộ áo giáp này rất quan trọng đối với anh, đừng quên Selma nhé.
Slater gác máy xuống, đội mũ chiến lên đầu. Slater dừng lại một hồi, hít thở thật sâu và nhìn vào khe hẹp. Hai bàn tay toát mồ hôi trượt trên sắt khi Slater cài năm cái móc gắn mũ chiến vào cổ áo giáp. Slater bước vài bước trong phòng, nhận thấy bộ áo giáp kêu cọt kẹt, nhưng ông sửa ngay bằng cách cho dầu vào khớp. Cuối cùng, Slater xỏ bao tay sắt, dài bằng cánh tay và cột vào các tấm chắn ở cùi chỏ. Đó là những bao tay thép khổng lồ cử động được ở mu bàn tay nhưng không có ngón tay ngoại trừ ngón cái cử động được. Mỗi bao tay cân nặng mười lăm ký lô. Hồi xưa hiệp sĩ bị mất hay bị gãy gươm dùng bao tay như những cái chùy. Trước tiên Slater cài bao tay trái bằng ngón tay phải. Nhưng Slater phải gõ bao tay phải nhiều lần lên tường mới cài được.
Lúc đó ba giờ hai mươi lăm và Slater còn rất ít thời gian để giết Scudmore.
°
° °
Trước đây chỉ cần vài bậc thềm là Slater thấy hổn hển cho dù chỉ phải chịu trọng lượng của chính thân mình. Nhưng bây giờ, khi cân nặng 225 ký, leo lên tầng hai là chuyện dễ dàng đối với Slater. Slater có được năng lực cần thiết từ nguồn dự trữ bên trong mà mỗi người đều có, nhưng chỉ dùng vào những trường hợp rất đặc biệt.
Slater bước vào hành lang tối tăm, băng qua với sự hùng mạnh cương quyết như dòng nham thạch chảy.
Không lưỡng lự, Slater gõ cửa nhựa văn phòng Scudmore bằng cánh tay thép. Tấm gỗ rung lên và nứt ra. Scudmore mở cửa ra đột ngột, Slater lao vào hắn. Slater đu đưa bao tay phải, rồi bao tay trái, xô Scudmore đến bàn viết, đẩy Scudmore ngã sụp xuống đó. - Trời! Scudmore rên. Cái gì...
225 ký lô của Slater làm cho Scudmore văng mạnh vào tường. Một bao tay sắp làm gãy hai xương sườn của Scudmore. Theo bản năng, người đàn ông to lớn phản công bằng một cú đấm rất khéo, rồi thét lên một tiếng: khớp tay bị vỡ vào áo giáp sắt. Mười lăm ký sắt dập nát mũi và răng Scudmore. Scudmore toan ôm Slater, nhưng rồi kêu rên ngã quỵ xuống, bị gãy một đốt sống ở cổ.
Khi đó Slater gỡ một vũ khí gắn trên tường, quay vòng vòng dây xích và quả cầu đầy gai nhọn ngay phía trên đầu nạn nhân đang cực nhọc bò ra cửa abs ...