Không một viên cảnh sát nào, mà cũng không một bồi thẩm đoàn nào gồm những người có trí thông minh bình thường lại có thể buộc tội một người đàn ông nhỏ gầy đối xử với Joe Scudmore như Slater đã làm. Cuộc điều tra sẽ hướng về một gã to con hung dữ. Chứ không về hướng Morris Slater.
- Tôi không muốn cái này trong đây, giọng của Selma la lên.
Slater chau mày.
Thưa chị, người ta đã dặn chúng tôi giao ở địa chỉ này mà, gã đàn ông áo vét da trả lời.
- Chẳng lẽ các anh mang cái này vào nhà tôi, làm dính bùn tùm lum. Các anh hãy đi vòng ra sau nhà từ phía bên phải, đi xuống tầng hầm. Tầng hầm không có cửa nhựa, chỉ có cửa sổ hầm để cho than vào. Để tôi đi mở, các anh chỉ việc quẳng cái này vào bên trong. Slater ngọ nguậy, cảm thấy khó chịu. Lưỡi trai của mũ chiến đè bờ mắt kính cạ vào mặt làm Slater rất đau.
- Nhanh lên! Gã đàn ông vét da kêu. Ta không được trả thêm ngoài giờ đâu!
Slater cảm thấy mình đang rơi, nghe tiếng va, rồi sau đó là bóng tối. Slater mở mắt ra, nhưng trời tối thui như trong mỏ than. Slater cực nhọc ra được khỏi thùng, bước nặng nề mò mẫm tìm công tắc điện. Nhưng rồi Slater nhớ ra là nó nằm trên cao cầu thang. Không quan trọng. Trước hết, phải ra khỏi bộ áo giáp. Slater không tin tưởng Selma. Slater không muốn vợ thấy mình trong bộ áo giáp.
Slater mò mẫm trên người một hồi rồi mới nhận ra rằng với bao tay sắt không thể nào với đến móc cài của bộ áo giáp. Làm thế nào để cởi bao tay? Slater gõ chúng nhiều lần vào tường đá. Slater tìm thấy cái búa và tự gõ vào mình những cú rất mạnh.
Không thể xác định lúc nào thì Slater hoảng lên và mất bình tĩnh.
Có lẽ Slater đã la hét. Nhưng giả sử Selma có thể nghe được tiếng chồng qua mũ chiến và sàn nhà, thì cũng không được gì. Như mọi tối thứ hai, Selma tham dự buổi tối gặp mặt ở thị trấn.
Những bậc thềm rung rinh của cầu thang vỡ ra dưới trọng lượng của Slater trong khi cố gắng tìm cửa nhà bếp. Slater nhón chân lên để tìm cửa sổ hầm, chỗ để đổ than vào. Nhưng cho dù có với đến, Slater cũng không đủ sức chui ra.
Chẳng bao lâu Slater trở nên yếu đến nỗi không dậy nổi. Slater nằm ngửa, thiếp ngủ đi.
Sáng thứ ba, rất sớm, một chiếc xe tải đổ năm tấn than qua cửa gỗ đẹp tầng hầm. Gã đàn ông xuất hiện ngay sau lúc mười hai giờ trưa, vào ngày tháng bảy nóng nực đó. Chính Stella nhìn thấy hắn đầu tiên và Stella cảm thấy không thích bộ mặt hắn.
Vậy hắn đi đâu? Stella tự hỏi. Hắn là ai? Không phải là hàng xóm. Khó mà có thể là người xin quá giang hoặc người lái xe đang bị cạn xăng. Vậy, hắn phải là kẻ lang thang. Stella rùng mình; Stella rất ghét những kẻ lang thang.
Trong khi Stella quan sát gã đàn ông, và lo sợ hắn dừng lại, thì hắn lại đứng yên gần lối đi, hất nón ra sau. Hắn vẫn còn cách Stella năm mươi mét và Stella không thể nhìn rõ xem hắn ra sao; Stella chỉ hơi thấy được rằng mặt hắn đen đen, hắn đang nhìn cây đào sau nhà, phía bên trái cánh cửa nhựa abs. Ôi! không, Stella nghĩ bụng, đừng, đừng! Hắn đang thấy rằng đào gần chín và hắn đang tự hỏi xem có cần phụ giúp không? Chúng tôi không cần... có, có thể cần... nhưng không cần gã đàn ông này...
Rồi Stella đột nhiên thấy rằng ánh nhìn của hắn đã rời cây đào và đang nhìn chằm chằm vào ngôi nhà. Mà cũng không phải chính xác là ngôi nhà. Mà nhìn Stella. Lẽ ra Stella phải bước ra khỏi vùng sáng trên ngưỡng cửa, nhưng bây giờ đã quá trễ, gã đàn ông đã nhìn thấy Stella rồi.
Suốt một hồi, Stella không thể nào động đậy. Ánh mắt gã đàn ông giữ chặt Stella tại chỗ như một bàn tay thô bạo. Và cảm xúc của Stella là nỗi khiếp sợ.